Skip to main content

Viện bảo tàng nọ được xây sàn lót bằng những viên đá cẩm thạch và có một bức tượng đá cẩm thạch to lớn tuyệt đẹp được trưng bày ở giữa sảnh bảo tàng.

Rất nhiều người đến từ mọi nơi trên thế giới chỉ để chiêm ngưỡng bức tượng cẩm thạch tuyệt đẹp. Một đêm, viên đá cẩm thạch nói chuyện với bức tượng cẩm thạch.

– Này bức tượng cẩm thạch, thật không công bằng chút nào. Tại sao mọi người từ mọi nơi trên thế giới đến đây chỉ để bước qua tôi và chiêm ngưỡng bạn?

Bức tượng cẩm thạch trả lời: “Bạn thân mến của tôi. Bạn còn nhớ chúng ta đều xuất phát từ một hang động giống nhau không?

– Đúng. Đó cũng chính là lý do tại sao tôi cảm thấy quá bất công. Chúng ta đều được sinh ra từ hang động giống nhau, vậy tại sao mỗi người chúng ta lại nhận được sự đối xử khác nhau đến vậy?

– Thế bạn còn nhớ những ngày khi mà các nhà kiến trúc cố gắng chế tác bạn nhưng bạn lại ra sức chống đối họ không?

– Có, tất nhiên là tôi nhớ. Tôi ghét mấy người đó. Không thể tưởng tượng được mấy người đó lại sử dụng mấy cái dụng cụ đáng ghét mài giũa lên người tôi. Nó làm tôi đau và tổn thương quá nhiều. Thật kinh khủng!

– Đúng rồi. Các nhà kiến trúc đã không thể chế tác được bạn.

– Thế thì sao?

– Khi các nhà kiến trúc quyết định từ bỏ bạn và bắt đầu chế tác sang tôi. Tôi đã biết một điều rằng tôi sẽ trở thành một điều gì đó khác biệt sau những nỗ lực của các nhà kiến trúc. Tôi đã không chống đối lại họ, thay vào đó tôi cố gắng chịu đựng những nỗi đau từ các dụng cụ mà họ mài giũa vào người tôi.

Đá cẩm thạch lặng thinh suy nghĩ.

– Và anh bạn của tôi, đó chính là cái giá để có được mọi thứ trong cuộc sống. Từ khi bạn quyết định bỏ nửa chừng, chống đối lại họ, không chịu đựng nổi những vất vả, những nỗi đau thì bạn không thể đổ lỗi cho bất kì ai khi mà họ bước qua bạn để chiêm ngưỡng tôi.

(Sưu tầm)